Một vấn đề nan giải của gái độc thân - già - ế như tớ là những ngày nghỉ lễ, chúng vô cùng nhàn chán và đơn điệu (với một số người). Tớ sẽ làm gì, đi đâu khi Hà Nội tự nhiên vắng vẻ và trầm lắng!!
Tháng 5 nào cũng có dòng cảm xúc như vậy, khi người ta sống qua mỗi năm người ta sẽ biết thêm về sự thật một chút, suy tư thêm một chút, rồi ta lại phải điều chỉnh một chút cho phù hợp.
Tháng 5 mùa hoa lâng lâng bao cảm xúc, tháng mơ rằng sẽ có một cuộc Hẹn yêu... cuối cùng đều qua đi như một sự nhảm nhí của tuổi trẻ. Đêm vẫn dài và đường còn xa, mấy hôm làm về muộn, hương dâu da lẩn khuất trong mưa dễ khiến người ta có cảm giác đơn độc. Tớ nhận ra rằng, có những quãng thời gian trong đời, dù bên bạn có người đồng hành đi chăng nữa bạn vẫn phải trải qua một vài cảm giác một mình - lo âu một mình, mệt mỏi một mình, đau tim một mình... ngày trở nên dài vô tận khi tiếng thở dài không dứt. Cuộc sống có gì tươi đẹp hơn?
Năm tháng cứ trôi đi, cây lá theo mùa biến đổi, mơ ước của tuổi trẻ cứ mờ nhạt dần, nhạt dần... Đời có gì mà mơ?