Nhảm nhí,17/01/2009
Đôi khi ta tự an ủi tâm hồn mình bằng áng văn của người khác, ta ngộ ra nhờ sự cất lời của người khác chỉ bởi vì khi đó tâm hồn ta đang mù mịt quá, mọi thay đổi vẫn chưa thành hình hài .. nó mới chỉ là một huyết lệ.
Năm tháng của cuộc đời khiến con người thay đổi, chai sạn đi. Cho dù thể xác con người có màu mè đầy sức sống thì trong sâu thẳm mảnh đất tâm hồn những hạt mầm đã bị huỷ hoại. Cuộc sống có đổi khác, con người đột nhiên trở nên thánh thiện, tất cả mọi thứ có tốt gấp trăm gấp vạn lần thì cũng chẳng ích gì. Thực sự nhìn cuộc sống của mình, của người tôi thấy ngán ngẩm nhưng không vì thế mà tôi mất đi niềm tin, nói đúng hơn là tôi phải cố đi nhặt nhạnh niềm tin.