22 December 2011

Anh có yêu em!!

!!! . Hãy giữ cho tâm hồn luôn trẻ - hạnh phúc mới bền lâu. !!!


    Em thấy người ta thường hay nói về hai chữ duyên - phận, bản thân em chưa bao giờ muốn biết duyên - phận của mình sẽ là ai. Em không kiếm tìm nhưng có khi anh lại là người đang tìm kiếm. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em không có chút ấn tượng gì đặc biệt, có lẽ chính vì thế nên chúng ta cứ bình thản đi bên nhau. Nói chuyện ư - chẳng mấy khi, những câu chuyện không có đầu mà cũng không có cuối. Nhìn nhau ư - có lẽ là rất nhiều, đủ để chúng ta lưu giữ khuôn mặt và dáng hình nhau trong trí nhớ. Và ..không hiểu vì lý do gì giữa anh và em - hai người còn độc thân lại có một khoảng cách xa đến thế. Có phải bởi chúng ta quá lý trí khi đặt trái tim mình ở trên đầu?? 
    Em, từ hồi còn đi học cho đến khi có một cuộc sống độc lập, em vẫn cho rằng gia đình quan trọng biết bao, điều đó không có nghĩa em sẽ bất chấp mọi thứ để kiếm cho mình một gia đình. Nhưng từ khi quen anh, em bắt đầu tự hỏi bản thân mình liệu em đã sẵn sàng cho một tình yêu; em đã đủ can đảm để sẻ chia khoảng lặng của mình cho một ai đó; em đủ tự tin để tin vào tình yêu hay chưa. Em thấy mình có những xúc cảm quá ư là khác biệt khi phải đối diện với anh. Em thật lạ lùng...
      Anh, con người luôn luôn bận rộn với công việc, thời gian dành cho một vacation nho nhỏ anh cũng không có. Em trong mắt anh chỉ như một đứa trẻ nên anh tự cho mình cái quyền được làm người lớn khi đứng bên em. Anh ở xa em lắm. Em không thể chạm tới. Em nghĩ là như vậy đấy.
     Em thờ ơ phó mặc cho cuộc sống mang chữ duyên đến. Vẫn một mình đi về sớm tối, vẫn chuẩn bị thật nhiều đồ khi ra đường vào một sớm mùa đông, vì em biết chắc rằng nếu chiều xuống chở cơn giá rét đến sẽ không ai mang áo ấm cho em. Rồi những ngày mưa, Hà Nội trầm mình trong những giai điệu em thường hay nghe.. Người chia tay nhau cuối đường/Ngày đi đêm tới trăm tiếng hư không... Em thấy mình Nhớ...
     Em cố gắng nô đùa cùng những cơn gió để bóng anh nhạt nhòa trong kí ức.. Đêm trở mình với suy nghĩ miên man về anh rồi tự cười thầm, em cứ như một cô thiếu nữ 18 trăn trở khi đang Yêu vậy.. Một mình, rạng sáng sương giăng, em mới giật mình tự hỏi “Anh có yêu em không nhỉ?”. Bên anh, em thấy bình yên lạ. Xa anh, chỉ bởi anh và em không thể đưa ra quyết định như bọn trẻ khi cho rằng trái tim mình loạn nhịp…, đến khi nào chúng ta mới nhận thấy mình cần có nhau trong đời …

[...]

-------
Em miên man cùng những giấc mơ, hôm nay lạ quá, anh ôm em thật chặt, im lặng không nói rồi quay lưng bước đi. Sự lạ lùng trong em biến thành hụt hẫng, em gọi, anh không quay lại, em hốt hoảng chạy theo … ú ớ … ai cầm tay em thế!
- Em mơ gì mà gọi anh ầm ĩ vậy?
- Ủa, em mơ hả? Em thấy anh đi đâu vội lắm  mà không nói với em tiếng nào nên em sợ.
Vừa nói em vỗ ngực cười nhẹ nhõm.
- Phù, hú  hồn.
Anh cười rúc rích vì điệu bộ rõ ngố của em khi còn đang ngái ngủ.
- Thôi em dậy rửa mặt đi. Anh báo cáo với em rồi nhé. Hôm nay anh vẫn phải đi làm, em chịu khó ở nhà một mình, tối anh về./



Chút cảm xúc hiếm hoi - 04/2009

1 comment:

  1. Chỉ là một mẩu truyện xuất phát từ cảm xúc thực, thứ cảm xúc chưa đủ để gọi là Thích và càng không thể gọi là Yêu.. Chỉ là có người khiến tôi phải suy nghĩ về những gì đang diễn ra theo nhịp trái tim đang đập.. Chỉ là Emotional.... ^^

    ReplyDelete