Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
nhìn- đẹp- biết- bao…
Cô bé ngày xưa được mẹ bọc trong chiếc chăn bông màu đỏ
giờ đã lớn rồi. Cô bé bây giờ thôi soi gương hàng sáng rồi tự nhủ mình xinh
đẹp và trẻ trung.
Cô bé ngày xưa hay khóc nhè giờ vẫn khóc, nhưng mà khóc ở
trong tim. Cuộc đời là một cuộc hành trình dài đầy khó nhọc, mới đi thì thấy
tối tăm mịt mùng, đi mãi mới thấy mình không thể dừng bước dù phía trước có ra
sao.
Cô bé ngày xưa từng nức nở chỉ vì lúc cần mà không thấy
bóng dáng một ai. Cô gái bây giờ lại mỉm cười vì chợt nhận ra mình vẫn cô đơn.
Thì ra là vậy. Điều đau lòng nhất của con người là phải công nhận mình cô đơn,
là đứng trước vạn người nhưng như chưa từng xuất hiện, là vạn lời nói nhưng như
chưa từng nói điều gì.
Thì ra cuộc đời chưa một lần đổi thay, là điều gì có được
trong tay sớm muộn gì cũng bị rơi vào quên lãng, là bất cứ điều gì trên đời này
đều có thể là lý do cho những cuộc chia ly!
Đêm xuống rồi, chục năm có lẻ, ru mình qua ngày tháng.
Tri kỉ khó tìm vậy sao??
 |
Bố, mẹ, em trai và chiếc chăn bông màu đỏ ^^ |
for me, tháng Mười yêu dấu.